Một cha tuyên úy của một nhà tù thời trước kể chuyện: Cha quy tụ các tù nhân có đạo lại; Cha thường xuyên giúp đỡ họ chia sẻ lời Chúa và cầu nguyện theo Tin Mừng, thay vì đọc kinh hay giảng đạo. Họ thường chọn những đoạn Tin Mừng, Lời Chúa nói về lòng yêu thương nhân hậu của Chúa. Như đoạn Tin Mừng nói về người Samaritanô thương người, cứu giúp kẻ bị cướp đánh bỏ nửa sống nửa chết bên đường, hoặc dụ ngôn đứa con hoang đàng bụi đời trở về với người cha già khoan dung, hay những đoạn Tin Mừng tương tự về tình yêu của Thiên Chúa và lòng bác ái thương người. Sau đó họ im lặng suy gẫm Kính Thánh, rồi chia sẻ với nhau về cách thực hành Lời Chúa trong cuộc sống thường ngày của mỗi người.
Tối hôm ấy, trời đông giá lạnh như cắt da cắt thịt, có một tù nhân lần đầu tiên tham dự buổi cầu nguyện và chia sẻ Lời Chúa. Trong đám bạn tù ở phía đối diện có một anh tù chỉ mặc có chiếc áo mỏng dánh đang run lập cập, các anh tù khác hầu hết có áo ấm và quấn thêm cái mền. Trong lúc mọi người bàn luận giới luật yêu thương: Yêu Chúa và Yêu Người.
“Thương người như Chúa thương ta
Thương người cho xứng con Cha trên trời
Thương người như thể thương thân
Một mai rồi sẽ đến lần ta đây”.
Người tù mới dự lần đầu, vừa có áo ấm, vừa có mền khoát. Anh ta đứng lên, tiến đến gần bạn tù đang lạnh run kia, và choàng chiếc mền của mình cho anh ta.
Cử chỉ không lời của người tù sống và thực hành Lời Chúa làm cho mọi người để ý và gieo một ấn tượng cụ thể cho cả nhóm tù có đạo, hơn tất cả những lý thuyết đang chia sẻ, và từ hôm ấy, trại giam lần lần được cải hóa: lương thiện, yêu thương và đùm bọc nâng đỡ nhau hơn.
Thưa ACE, cử chỉ của người tù ấy làm sáng tỏ điểm quan trọng mà chính Chúa Giêsu đã đề cập trong bài phúc âm hôm nay: Yêu Chúa và yêu người là giới răn trọng nhất.
Mến Chúa và yêu người phải luôn luôn đi đôi với nhau như một tờ bạc có hai mặt. tờ bạc mà chỉ có một mặt thì chẳng mua được gì. Muốn mua lấy nước Thiên đàng mà chỉ yêu Chúa thôi thì cũng không được. Không chỉ đọc kinh, cầu nguyện, nhà thờ lễ nghĩa mà được lên Thiêng đàng, không biết hành động yêu thương với những người sống bên cạnh mình là một thiếu sót nặng. Thánh Jn Tông đồ đã nhấn mạnh điều nầy: “Nếu ai nói mình mến Chúa (Lạy Chúa con kính mến Chúa) mà lại đi thù ghét ACE mình, kẻ ấy là một tên nói láo. Bỡi vì nó không thể yêu mến Chúa mà nó không thấy, đang khi anh chị em nó thấy được, thì nó lại không thể yêu thương.” Chính Chúa Giê su đã truyền cho chúng ta lệnh nầy: “Ai yêu mến Thầy thì cũng phải yêu mến anh chị em mình”(1Jn.4,20)
Thưa anh chị em, các bậc hướng dẫn đường thiêng liêng, tu đức nói rằng: “Lệnh truyền của Chúa Giê su buộc ta yêu Chúa và yêu người đồng thời. Nếu không yêu người, thì dầu có sốt sắng, đạo đức bên ngoài , không bao lâu họ cũng chẳng yêu mến Chúa được, chẳng bao lâu họ cũng sẽ lẩn tránh việc tiếp xúc với Thiên Chúa và với linh hồn bất tử của họ. Có một câu châm ngôn rất phổ biến để diễn tả chân lý này: Tôi tìm linh hồn tôi, tôi đâu thấy được. Tôi đi tìm Chúa, thì Chúa ẩn mặt, nhưng khi đi tìm tha nhân, thì tôi lại gặp được cả ba.
Cho nên bí quyết để gặp Chúa và gặp được chính mình là tìm đến và yêu thương người thân cận. Mà thực tế bi đát thay, người thân cận trước hết lại ở ngay trong gia đình, thì nhiều người lại không yêu thương được. Gặp chuyện bực mình đâu ở ngoài đường, về nhà trút hết bực nhọc, giận dữ trên đầu vợ con, chồng con. Người trong nhà mà không yêu thương được, thì không thể yêu thương người ngoài được. Ngược lại, nếu biết yêu thương nhau trong gia đình, thì mới yêu thương được người khác nữa. Trong nhà mà thù hận nhau, giành giật cấu xé, đánh đạp chửi rủa, thì chắc chắn bên ngoài người ta chỉ có thủ thế, khi chưa có cơ hội bùng nổ.
Như vậy, bài Phúc âm hôm nay mời gọi anh chị em mỗi người hãy tự hỏi: “Mình đã dành tình thương cho những người trong gia đình như thế nào? Nếu anh chị em tự trả lời: “Chưa mặn mà lắm”, là chắc chắn chưa có lòng yêu người, với láng giềng, bà con hàng xóm. Mà nếu chúng ta không thể yêu người mặn nồng, thì thưa anh chị em, chắc chắn chưa yêu mến Chúa thật sự. Ngược lại, trong gia đình, mọi người biết yêu quý nhau , thì dễ dàng yêu người lân cận, láng giềng và dễ dàng yêu mến Chúa.
Cách đây không lâu, tại Texas, tờ báo Dallas Tin Sáng (Dallas Morning News) có đăng một lá thư của một thiếu phụ, nhân cái chết của bà mẹ đẻ, nội dung như sau: “Mẹ tôi sống gần chỗ tôi. Việc tôi giành chút thời gian để chăm sóc mẹ già như: pha một bình trà, một tách sữa, lẽ ra là việc dễ dàng và tự nhiên. Thế nhưng, tôi thường lấy làm nặng nề và cằn nhằn…Khi nói chuyện với mẹ, tôi thường lạnh nhạt, vội vã. Bây giờ mẹ tôi chết, tôi mới thấy thẹn lương tâm và xấu hổ. Thế giới nầy đầy những đứa con giống tôi. Tôi hy vọng viết lên điều nầy để những người con như tôi, rút ra bài học sớm”
Tội nghiệp các cha mẹ già bên Tây bên Mỹ, nhưng bên “ta”, giáo xứ mình liệu con cái, cha mẹ sống với nhau có khá hơn không? Nhất là sau khi cha mẹ chết, người ta còn thấy thẹn lượng tâm, xấu hổ và hối tiếc không? Còn chúng ta, những người trong gia đình chết, chúng ta có còn nhớ thương cầu hồn xin lễ, nhất là trong tháng các đẳng, cho ông bà cha mẹ đã qua đời không? Không cầu hồn xin lễ cho người nhà đã qua đời, thì làm gì cầu hồn xin lễ cho người ngoài, vì yêu Chúa và yêu người được.
Thưa anh chị em, Mến Chúa và Yêu Người còn phải thể hiện lo lắng và yêu thương phần hồn của người ta nữa. Vì phần linh hồn mới vĩnh cửu, còn phần xác chỉ là đời tạm. Hội thánh lập ra tháng các đẳng là để thúc giục chúng ta cứu vớt các linh hồn; cứu vớt ông bà cha mẹ đã qua đời đang đau khổ, quằn quại trong luyện ngục; cứu vớt linh hồn con cái, anh chị em, thân bằng quyến thuộc.
“ Thương người như thể thương thân. Một mai rồi sẽ đến ngày ta đây”
Chúa Giê su đã phán: “Ai yêu mến Thầy thì giữ lời Thầy, và Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy” (Ga 14,23)
Linh mục J.M Nguyễn Hoàng Trí