Truyện cười dân gian


Tâm Đầu Ý Hợp

Vợ chồng nhà kia có khách đến chơi mới làm cơm thết đãi. Vợ rành tính chồng nên khi nấu canh xong múc một bát toàn thịt nạc. Một bát toàn thịt mỡ, hai bát để riêng. Lúc bưng mâm ra người vợ xoay bát thịt mỡ vào trước mặt khách, còn bát thịt nạc trước mặt ông chồng yêu quý. Ông chồng thấy bát khách có thịt đầy, còn bát mình không thấy một miếng liền lẩm bẩm:

- Rõ khách đáo gia, cửa nhà phân nhị.

Chị vợ hiểu ý chồng, ghé sát vào tai khẽ nói:

- Phù phù tại thượng, trầm trầm tại hạ.

Anh chồng hiểu ngay là mình nghi oan cho vợ, cười tít mắt làm lành. Anh ta dùng muỗng đảo bát canh, quả nhiên thấy nhiều thịt nạc, mở miệng khen:

- Khá lắm, vợ chồng ta thật tâm đầu ý hợp.


Không Có Con Nào Nhỏ Cả
Có một ông nông dân vốn tham ăn. Một hôm anh bắt được 3 con cá rô, anh đem về nhà làm trui định làm mồi để lai rai. Thằng con ba tuổi thấy cha nướng cá cứ đòi ăn khóc hoài. Mẹ nó lên tiếng dụ nó:

- Cha chả! Kìa con coi kìa, cá cha nướng vàng quá xá, nín đi rồi cha cho ăn.

Anh ta quát:

- Vàng gì chứ! Cá chứ có phải nghệ đâu mà vàng?

Thằng nhỏ khóc thét lên, mẹ nó lại dỗ:

- Kìa kìa, con cá béo dữ, nín đi rồi cha cho ăn.

Cha thằng nhỏ nổi quạu:

- Cá chứ có phải thịt mỡ đâu mà béo!

Thằng nhỏ cứ khóc hoài, dỗ quá trời mà nó không chịu nín, mẹ nó mới bồng lại trui cá:

- Này con! Đó, cá nướng cà...Để chín rồi cha coi con nào nhỏ, cha cho một con mà ăn nghen. Nín đi, đừng khóc nữa.

Cha thằng nhỏ nổi khùng lớn tiếng:

- Ba con bằng nhau hết, không có con nào nhỏ cả!
Vắn Tắt
Có anh chàng vốn tính tham ăn, hễ ngồi vào bàn là ăn chúi mũi vào những món ăn ngon mà gắp lia lịa, vì thế anh ta ít nói chuyện trong bữa ăn.

Một lần đi ăn cỗ nhà nọ, ngồi vào mâm là anh bắt đầu trổ nghề. Một ông khách ngồi bên cạnh thấy chướng quá mới tìm cách hỏi chuyện để hãm bới tốc độ ăn của anh ta lại, ông hỏi:

- Nhà ông ở đâu?

- Đây! (anh ta đáp).

- Thế nhà ông có mấy anh em?

- Mỗi.

- Các cụ thân sinh còn mạng cả không?

Anh ta cứ gật đầu lia lịa, không ngẩng đầu lên, đáp:

- Tiệt!
Ước
Có hai vợ chồng nông dân nghèo, một hôm rỗi rãi ngồi bàn chuyện phiếm với nhau:

- Giá ta học được phép "cầu gì được nấy" thì thích biết mấy nhỉ?

Bụt hiện lên bảo:

- Ta sẽ cho vợ chồng nhà ngươi ba điều ước, từ nay ngươi có thể ước được rồi.

Vợ chồng bàn kỹ với nhau đã rồi mới ước. Một hôm trời mưa, hai vợ chồng ngồi nướng ngô, chị vợ buộc miệng nói:

- Ước gì bây giò có miếng dồi chó thì thích biết mấy.

Chị ta vừa buông lời thì một khúc dồi chó rơi xuống trước mặt. Thế là mất toi một điều ước. Anh chồng tức quá chỉ miếng dồi chó mắng vợ:

- Ước vàng ước bạc chẳng ước, lại đi ước miếng dồi chó, ông cũng ước dồi chó này dính vào mũi mày cho biết thân!

Anh ta vừa dứt lời thì miếng dồi chó bay lên dính vào mũi chị vợ. Thế là mất đi hai điều ước. Bây giờ là làm sao cho miếng dồi chó khỏi dính lòng thòng trước mũi vợ, anh nông dân đành bấm bụng nêu ra lời ước cuối cùng:

Mong khúc dồi chó sớm bay khỏi mũi vợ tôi!

Tức thì khúc dồi chó bay mất, thế là ba điều ước vèo luôn.
Cái Tội Ham Ăn
Khu chợ Cầu Bông, có cô gái vào loại khá về vẻ đẹp bên ngoài nhưng có tính ham ăn, khắp vùng ai cũng biết. Ngồi trước cửa nhà, hễ gánh hàng rong nào đi qua cũng đều "khó thoát tay cô"... Ăn vặt quá đỗi, nằm mơ cũng thấy bánh trái, mở miệng ra là nói bánh những bánh đủ loại. Đến khi lấy chồng gặp phải anh chồng "hắc ám" nghe cô nhắc đến hàng quà là nổi giận đùng đùng. Một hôm vợ chồng đang nằm nghỉ bỗng nghe gió kéo đến ào ào rồi mưa như trút nước. Chồng bảo:

- Em ra xem sao?

Chị vợ đến bên cửa sổ rồi nói:

- Anh ơi! Mưa to lắm, cọng nào cọng nấy, có sợi dài như bánh canh, sợi ngắn như bánh lọt.

Chồng giận đập giường rầm rầm:

- Bảo xem mưa lớn mưa nhỏ, nước nhiều, nước ít lại nói gì đến bánh canh trong đó, tôi nện cho chết bây giờ.

Vợ sợ quá đến bên cửa sổ xem lại rồi nói:

Trời mưa to thiệt, chỗ nước to dày như bánh phồng, chỗ nước mỏng như bánh tráng vậy đó.

Lần này chịu hết nổi, anh chồng phóng xuống cho vợ cái bạt tai. Chị vợ núp sau cột khóc bù lu:

- Ai cũng có chồng hiền khô, mình có chồng nóng ... như cái bánh cam. May mà tôi né kịp, anh đánh trúng hai cái bánh bao, nếu anh không đập anh đập gãy hai cái bánh chè của tôi rồi...hu...hu...
Tự Tử Bằng Bún Rượu
Người nọ có tính hay ăn quà vặt, vợ tần tảo buôn bán dành dụm được tiền, anh thường lấy trộm ra quán đánh chén. Vợ giận lắm khóc hết nước mắt. Anh ta không thương vợ, lại sửng cổ dọa là tự tử.

- Cứ như thế này thì sống làm sao được. Tôi sẽ chết cho bà sống một mình...

Vợ cáu lên:

- Ừ, chồng con như thế thì uống dấm thanh, ăn lá ngón mà chết quách đi cho rồi!

Anh ta nói đượm vẻ năn nỉ:

- Dấm thanh thì chua, lá ngón thì đắng, nhà cứ đưa tiền cho tôi ra chợ mua bún uống với rượu, say bí tỉ cũng chết. Chết như vậy khỏe hơn!
Tôi Tưởng Là
Có một cặp vợ chồng nhà quê tính hay ăn vụng. Một hôm người vợ đi làm ngoài đồng về thấy trên bếp có nồi xôi đậu chín tới. Đang đói chị ta bốc một nắm, định ăn vụng. Lúc đó người chồng đi làm chưa về. Sợ chồng biết, chị vợ núp vào cái xó cửa để ăn, nào ngờ mới nhai có mấy miếng thì chồng về. Anh chồng thấy ngay cái nồi xôi thơm phức đang bốc khói muốn ăn nhưng sợ vợ biết, anh quan sát tìm chỗ kín để ăn vụng. Nhà chật hẹp, chỉ có cái xó cửa duy nhất là tiện cho việc đứng ăn vụng thôi, anh nghĩ vậy, thuận tay bốc một nắm xôi đi tới. Vừa mở cửa thì thấy vợ đang cầm nắm xôi nhai, anh ta bật kêu lên:

- Ơ bu mày đấy à?

Trông vợ không nói năng gì vì đang nhai, trên tay nắm xôi chưa hết nửa, anh ta nhanh trí nói tiếp:

- Tôi tưởng bu mày ăn hết rồi, nên mang vào một nắm nữa đây này.
Trứng Ngót
Một chị mới về làm dâu. Hôm ấy mẹ chồng bảo chị ta luộc rau muống. Chị ta đổ rá rau vào nồi luộc, nhưng đến khi vớt ra thì chỉ còn một đĩa. Sợ mẹ chồng rầy la, chị ta ôm mặt khóc hu hu. Thấy nàng dâu khóc, mẹ chồng hỏi sự tình, chị ta thưa lại đầu đuôi, mẹ chồng nói:

- Tưởng gì chứ chuyện đó thì có gì đâu mà khóc. Luộc thì bao giờ nó cũng ngót như vậy.

Lần sau mẹ chồng sai chị ta luộc năm quả trứng, luộc xong chị ta ăn hai quả. Mẹ chồng hỏi:

- Luộc năm sao bây giờ còn ba?

Chị ta trả lời gọn lỏn:

- Mẹ biết rồi còn hỏi làm gì! Luộc thì nó phải ngót đi chứ!
Thơm, Thối
Có một tên xu nịnh bần tiện, ai cũng ghét.. Ngay cả đến người được hắn nịnh có khi cũng cảm thấy bực mình. Một hôm hắn ngồi hầu quan, quan vui chuyện lỡ làm cái "bũm" thối hoăng lên, không ai chịu nổi. Riêng chỉ có một mình hắn phổng mũi lên, khen lia lịa:

- Chà người ta đánh rắm thường thối mà rắm của quan thơm phức chi lan, chi huệ.

- Ông quan nghiêm mặt lại bảo:

- Ta thường nghe nói ăn thịt thà rau quả vào tiêu hóa đi, đến khi bài tiết thối mới là đúng. Sao rắm của ta lại thơm, hay đây là điềm báo chẳng lành?

Tên xu nịnh sợ quá, khum tay vái lạy rồi vớt cái mùi rắm, xum xoe tâu:

- À, thưa quan lớn, bây giờ rắm lại thối quá rồi.
Chết Ngàn Năm
Một anh có tính hay nịnh kẻ quyền quý. Một hôm anh ta đến nhà một ông quan nọ mở miệng xu nịnh:

- Hôm qua con nằm chiêm bao thấy ngài sống một ngàn năm. Vậy nay đến báo tin cho ngài mừng.

Ông quan nghe xong, nét mặt tỏ ra buồn rầu, nói:

- Sách dạy thấy sống là chết. Con người ta thức là dương, ngủ là âm. Âm dương bao giờ cũng trái nhau. Anh chiêm bao như vậy chắc là tôi khó lòng mà trọn vẹn được.

Anh ta nghe nói sợ quá liền chữa:

- Bẩm đúng như thế đấy ạ! Con nói lộn, chứ thực ra con nằm chiêm bao thấy ngài chết một ngàn năm ạ!
Những Hai Chân
Một chàng nọ đi hỏi vợ, ở nhà thì mồm năm miệng mười mà khi đến nhà vợ tương lai thì mặt cứ thuỗn dài ra, ngượng nghịu chẳng biết câu cú gì nữa cả.

Cứ ngồi im hoài cũng kỳ, chàng ta đảo mắt nhìn xem có chuyện gì để nói cho đỡ ngượng. Chợt thấy con vịt đang ngủ đứng ở góc sân có một chân thôi, anh ta liền la toáng lên với bố vợ như vừa phát hiện ra chuyện lạ:

- Thưa bố! Kia, kìa, con vịt nó...

Bố vợ tương lai quay lại hỏi:

- Vịt nó làm sao, con...

Con vịt nghe anh ta la to quá liền thò một cái chân nữa, chàng ta nhìn thấy bẽn lẽn trả lời :

- Thưa bố, vịt nó... Vịt nó có những hai chân ạ!
Đội Làm Sao Hết
Làng nọ, có một ông hương, tính hay xu phụ quyền thế và hay khoe khoang. Mỗi lần được gần quan, ông lấy làm hãnh diện lắm. Một hôm ông tới làng ông hương để xử một vụ án quan trọng. Khi xét trong có lập một tờ vi bằng, hễ người chức lớn thì được ghi tên trước thì được ghi tên và ký trước, lần lượt đến ông hương ký sau chót ở thứ mười một. Như thế hương ta cũng lấy làm hãnh diện lắm rồi, vì tên mình cùng đứng chung tờ giấy với quan viên. Ký xong quan bảo ông đọc lại và dặn:

- Ngươi đem vi bằng này trình quan lớn và nói ta còn ở lại đây lấy khâu chiêu của kẻ gian. Xong ta sẽ lên trình quan sau.

Ông hương đắc ý mừng ra mặt vì được quan tín nhiệm giao cho lên gặp quan lớn. Lúc đó ông tạt qua nhà kêu vợ ra khoe:

- Mình ra đây mà coi, mình tưởng tôi lôi thôi sao? Nè tôi cũng đứng chung tờ giấy với quan viên để xét việc trọng đại đây này...

Vợ ông hương cầm vi bằng xem. Ông hương chỉ têns từng người và chức tước cho vợ nghe, khi dứt lời, vợ ông than:

- Ôi! Ông ơi là ông! Chắc là ông bị bể đầu quá. Ông đứng tận dưới cùng thế này làm sao mà đội hết mười ông trên kia.
Tri Kỷ
Một ông thơ võ tính thích thơ nôm. Ở cạnh nhà ông có một anh mồm mép lanh lẹ, chỉ khéo tán ăn. Mỗi khi làm được bài thơ nào, ông quan võ thường mời anh ta sang để đọc cho nghe. Một hôm quan mách:

- Tôi vừa mới làm xong cái chuồng chim sau vườn, đã làm được một bài thơ tứ tuyệt vịnh, tôi đọc cho anh nghe.

Anh ta được lời vui vẻ chăm chú lắng nghe như nuốt từng tiếng thơ của quan. Ông quan võ trầm bổng:

Bốn cột chênh vênh đứng giữa trời,
Đứa thì bay bổng, đứa bay khơi.
Mai sau nó đẻ ra con cháu,
Nướng chả băm viên đánh chén chơi.

Anh ta khen lấy khen để:

- Hay quá! Hay quá! Xin ngài đọc từ từ từng câu một cho tôi thưởng thức hết cái ý thần hùng của bài thơ.

Quan lại tiếp tục:

- Bốn cột chênh vênh đứng giữa trời.

Anh kia tán:

- Hay! Tôi nghiệm qua câu này ngài sẽ được làm quan đến hàng tứ trụ.

Quan lại đưa tay nhìn trời ngâm:

- Đứa thì bay bổng, đứa bay khơi.

Anh kia tán:

- Danh giá của ngài chắc còn phát chưa biết đến đâu mà tính.

Quan ngoái cổ nhìn khắp nhà đọc:

- Mai sau nó đẻ ra con cháu.

Anh kia vỗ tay cái đét:

- Hay quá! con cháu của ngài nhiều vô kể.

Quan chép miệng ngâm tiếp:

- Nướng chả băm viên, đánh chén chơi.

Anh kia lại thao thao:

- Đấy thật là tuyệt! Mai sau ngài tha hồ mà hưởng bổng lộc, phong lưu phú quý.

Ông quan võ nở mũi bằng cái thúng, đắc chí ngồi rung đùi rót rượu mời anh ta và bảo:

- Thơ ta được cái tự nhiên. Sẵn thi hứng dồi dào ta làm thêm một bài thơ tức cảnh xem thế nào nhé!

- Bẩm quan thế thì còn gì bằng.

Quan nhìn chung quanh bỗng thấy con chó chạy qua liền ứng khẩu thành thơ rằng:

Chẳng phải voi, chẳng phải trâu,
Ấy là con chó cắn gâu gâu.
Khi ngủ với nhau thì phải đứng,
Cả đời không ăn một miếng trầu.

Anh kia gật gù khen hay. Hai người ngồi uống trà Tàu, anh kia xin họa lại:

Quanh quanh đằng đít lại đằng đầu,
Hễ thấy ai vào sủa gâu gâu.
Ăn hết của thơm cùng của thối,
Trăm năm không được chén trà Tàu.